BÀI CÁT DU
Nguyễn Đạt
Vàng phai. Đinh Cường
Bữa tiệc rộn rã, thêm chút ngậm ngùi bữa giỗ. Bữa tiệc hay bữa giỗ cũng vậy thôi, để hắn lẻ loi. Một chỗ rất đông người.
Một khuôn mặt lướt qua lướt qua. Đậm đà cũng phai mờ, của ly rượu và vài cục nước đá.
Ấy tuy nhiên nàng không phải rượu, dù Chivas-25-years-old. Vài cục nước đá cho loãng dịu. Nàng là cát. Le désert. Le Clézio hiển nhiên đã gặp. Nàng mang tên Cát Du, cho trận gió u u, lẩn trong đó cơn lộng mịt mù.
Hắn giãi bày cuộc ngất say, không vì một chút nào của rượu Chivas, dù thượng thặng.
Nàng lên tiếng thật trầm từ một cõi thầm, ấy tuy nhiên hắn nghe rõ mồn một, cuồng phong âm vọng u u. Nàng bảo hắn đích thực người đàn ông trúng gió.
Hơn thế và hơn thế nữa, một bữa tiệc không nhiều người, duy nàng và hắn. Nàng bước tới, từng bước từng bước, không khác hắn ngỡ cụt chân từ mấy mươi năm trước. Thuở chiến trận bùng khói lửa, máu ròng thân thể, ướt đẫm bông lau. Cỏ liệt bại triền núi tiền đồn Tbone, chiến tranh s(x)ương trắng hóa kiếp điêu tàn.
Từng bước từng bước, từng bước tới, nàng trật khớp sụn, hoặc có thể đứt vỡ dây chằng. Vì một con gián, đơn giản như nhịp đập tim. Phải chăng định mệnh bữa kia bất chợt ân cần, hòa dịu nỗi đau hờn của Cát Du suốt thuở thanh xuân hương sắc.
Để Cát Du hôm nay duyên dáng u buồn, thề nguyền hết kiếp dứt đời tôi mọi cho truy đuổi hạnh phúc. Để nhà thơ chẳng nề lắp ráp ngôn ngữ nên thơ, không thể mặc vần điệu thả sức trôi xuôi nỗi niềm mê muội.
Hắn sẽ nói Cát Du ơi, thơ là gì chẳng một ai biết được, ngoài hy vọng và tuyệt vọng. Để mong chờ từng mảnh ghép của tan hoang, thành trọn vẹn thân thể cho cuộc sống.
NĐ