Khi nhìn lại ngày hôm qua bằng trí nhớ, bằng hồi tưởng và chính tâm thức, ta nhận ra mình thật chân phương trong tấm gương thời gian. Quá khứ đã chôn giấu một loại sự thật vĩnh hằng, một sự thật chỉ có thể viết bằng hình hài của nỗi nhớ và bằng chính những khuất nẻo nơi con tim đã chôn vùi đến cùng cực của nỗi đau.
Ta cúi nhặt nhạnh một mảnh trời để rồi tưởng mình sẽ quên mất đi bao niềm thương nhớ. Đó là những kí ức không hình hài thuộc về những cơn mưa đi lạc trong từng ánh nắng vàng hoe cố thiêu đốt buổi chiều rất lạ, đó là từng lời rên rỉ của phố mà tim của một người ở nơi này vẫn còn thấy đau như cắt ra thành từng mảnh nhỏ bên một ly cà phê quạnh vắng.
Nỗi nhớ đong đầy rồi lại cô đặc, rồi lại miên triền như những bản tình ca lúc mãnh liệt rồi lại du dương, như từng hơi thở phả vào một ngày Đông tê tái.
Có những phút ta ngồi bình yên ngoài cửa ngôi nhà nhìn về một chiều mưa đầu mùa và lòng lại bỗng dưng bật khóc. Thật đơn giản, khóc, khóc vì những yêu thương chưa từng được chia sớt lại tự mình ứa ra thật nhiều, có lẽ rồi một con người cũng cần dựa vào ai đó để cắn vỡ những cơn đau cho đến lúc cuối cùng của sự im lặng. Để nhận thấy chính mình sẽ cần phải về đâu ngoài đó khi bình yên cũng biết mỉm cười và ngoảnh mặt bỏ đi. Ngắm từng hạt mưa đầu mà cô đơn lạ lẫm, thời gian như một giấc mơ nhưng cứ ăn sâu vào mọi suy nghĩ.
Không biết đã tự bao giờ mưa lại mang đến cho mình vô vàn cảm xúc. Những nỗi nhớ như mưa tuôn tràn rồi như một mạch đập vô thức tìm ra những ngỏ ngách để len lỏi, ngự trị trong tim. Chiều nay, Sài Gòn mưa. Mưa như tan chảy hết bao ngày khô hanh và cũng như khẽ chạm vào từng hồi ức xưa cũ, hay có lẽ mỗi khi mưa về làm người ta dễ thở và nhẹ nhõm hơn. Mưa trả lại cho ta một khoảng trời bình yên, một nốt trầm mà đã từ bấy lâu nay ta ngỡ đã chôn vùi.
Cũng như những mùa cây trổ lá, mưa - vội vàng đến rồi nhanh chóng lướt qua, để mỗi lần đi qua hai bờ nhớ - thương ta còn những thanh âm của tình khúc hoài niệm mà ngỡ đã chảy vào lãng quên. Thế giới đã thật mờ ảo và bỗng nhạt nhòa như một giấc mơ trưa, có gì đó vỡ ra trong tim như đã từ lâu đã khát một cơn mưa rào tới, như mong chờ một bàn tay nhẹ vỗ vào vai này.
Còn nhớ năm nào khi tuổi thơ cuộn tròn nghèo khó, mỗi lần có dịp mưa đến cả đám bạn chạy ra tắm mưa như đã đợi chờ sau những cơn nắng Hạ. Rồi, mãi khi lớn lên, cuộc sống gắn với đồng ruộng với bao kỉ niệm buồn vui.
Có những phút dặn lòng là chẳng thể nào quên được nhưng cuộc sống đã dạy ta cách phải từ bỏ, có những đêm giọt nước mắt chảy từ gương mặt này cho đến sâu thẳm những vách tim đã cũ, có những phút mọi nỗi niềm không thể thốt lên thành tiếng cứ như vậy ta tự cắn nát môi mình trong đớn đau. Cuối cùng khi mọi nỗi buồn cũng học được cách chớp mắt trước bình minh. Ta hiểu, mình cần phải đổi thay để sống, mình cần phải bước đến chứ chẳng phải đứng lại để cuồng quay ngưng thở.
Bản năng của con người là đi tìm hạnh phúc, nhưng sao với tôi giờ thì đã mất hẳn, trơ trọi với mọi thứ. Cái thói quen lắng nghe hơn là nói vẫn vậy, những người lạ, những người quen, những đứa bạn tôi vẫn luôn ở đó để lắng nghe và chia sẻ khi họ cần. Mà đúng là chỉ những khi họ cần mà thôi, những niềm vui chẳng bao giờ đến, những cái cười lấy lệ.
Những đêm như thế này quá nặng nề, chỉ có tiếng những bài hát quen thuộc, tiếng thở dài của chính mình. Một người cảm xúc cứ vơi đầy, đôi khi nhẹ tênh rồi cứ lồng lên những cơn đau.
Cứ ngỡ đã giữ được những yêu thương và nỗi đau tận cùng vào tim nhưng không ngờ nó lại bùng lên, vỡ vụn vì những lời nói, một hình ảnh thân quen. Lại đau đớn với nỗi đau của mình, lại thấy như ngày hôm qua.
Cuộc đời là những lúc nhận ra và hiểu, dù đã từng đắng cay hay chua chát thế nào, dù đã từng mất niềm tin để rồi phải tự mình trỗi dậy sau tháng ngày mất mát.
|